Bật nhạcTạm dừng
scripichnyi_kliuch
logo
globus
Bật nhạcTạm dừng
Tiếng Việt
languages
  • arrow
    arrow

    Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc xa xôi nọ, sự yên lặng là âm thanh mỹ diệu nhất, còn không khí thì ngọt ngào hơn cả mật ong. Đây là nơi có một Hồ Nước Thần Kỳ rộng lớn.

    Mỗi buổi sớm, từ mặt hồ trong xanh, những thân sen vươn mình lên giúp các đóa sen mới nở đón chào thế giới và bạn bè xung quanh.

    Mỗi bông sen mang lại trong mình một vẻ đẹp riêng: Có bông màu trắng, bông màu hồng, bông màu đỏ và cả màu xanh nữa. Hồ Nước Thần Kỳ cũng giúp các bông hoa xinh đẹp khoe sắc trên mặt hồ tươi mát.

    Một ngày nọ, có một câu chuyện kì diệu xảy ra trên Hồ Thần Kỳ…  

  • arrow
    arrow

    Khi những hạt sen nhỏ đã đủ lớn, Đại Bạch Liên Hoa gọi các con lại và nói:

    “Các con thân yêu, các con đã thực sự lớn rồi, đã tới lúc tự bước đi rồi. Phía trước các con là một hành trình đầy khó khăn và nguy hiểm. Sau khi vượt qua những thử thách này, các con đều sẽ trở nên tuyệt vời như những thần dân trong thế giới của chúng ta vậy. Nhưng để đi hết chặng đường và trở về nhà, các con phải nghe kỹ lời dặn dò của ta. Đây là điều được truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác.”

    Các hạt sen chăm chú lắng nghe. 

  • arrow
    arrow

    “Trong mỗi con đều có Ba Báu Vật Vô Giá! Bất cứ khi nào gặp nguy hiểm, hãy nhớ tới Ba Báu Vật này và các con sẽ vượt qua được thử thách. Trong cuốn cổ thư bí ẩn, ba báu vật này được lưu lại bằng các biểu tượng này

     

    zhen

    CHÂN

    shan

    THIỆN

    ren

    NHẪN

    Ba báu vật này có thể giúp các con vượt qua bất kỳ hoàn cảnh nào. Hãy nhớ kỹ lời ta dặn…” Đại Bạch Liên Hoa tiếp tục căn dặn các Hạt Sen.

    Cuối cùng ông nói: “Ta tin tất cả các con sẽ làm được, ta sẽ ở đây, trong Hồ Thần Kỳ này chờ đợi các con trở về.” 

  • arrow
    arrow

    Buổi tối hôm đó, nhụy hoa nghiêng mình trên mặt nước và các hạt sen rải khắp mặt Hồ Thần Kỳ. Trong số đó, có một Hạt Sen nhanh nhẹn hơn những hạt sen khác. Nó luôn lấy làm lạ và thắc mắc:

    “Tại sao Đại Bạch Liên Hoa lại nói rằng chuyến đi của mình sẽ rất khó khăn nhỉ? Tất cả dòng nước đều rất trong và thơm mát, đến cả mặt trời còn thấy rõ như vậy mà.” Lúc đó Tiểu Liên Hoa không hề biết rằng rơi xuống dưới đáy kia dễ dàng hơn rất nhiều so với ngoi lên trên mặt nước.

    Khi Tiểu Liên Hoa ngày càng chìm sâu xuống dưới, nước cũng trở nên đục hơn, khi xuống dưới đáy hồ thì chỉ còn toàn bùn mà thôi. “Ôi, ôi, ôi!” Tiểu Liên Hoa thảng thốt kêu lên.

    “Ở đây gần như chẳng thấy gì cả!” Nhưng Tiểu Liên Hoa tiếp tục rơi mãi sâu xuống dòng nước bẩn, không dừng lại được. Sợ hãi quá Tiểu Liên Hoa liền nhắm chặt mắt lại. 

  • arrow
    arrow

    Sau một hồi, Tiểu Liên Hoa quyết định mở một mắt, rồi mở cả hai mắt nhưng vẫn không thể nhìn thấy gì xung quanh. 
    “A, giờ mình đi đâu đây? Nhà của mình ở đâu? Làm sao trở về được đây?”

    Hình như có ai đó nghe được câu hỏi của Tiểu Liên Hoa. Đột nhiên, nó nghe thấy một tiếng nhai nhóp nhép đáng sợ. Có một thứ gì đó rất đen và dài đang tiến tới rất nhanh.

    Ngay lập tức Tiểu Liên Hoa nhận ra đó là một sinh vật, giống như con cá sấu nước khổng lồ vậy, thân phủ đầy gai. Trên lưng con vật có tên của nó nhưng Tiểu Liên Hoa không thể đọc được.

    “Tiểu Liên Hoa, ta đang đợi ngươi đấy. Giọng nói phát ra từ con quái vật. Phía trước ngươi là một cuộc sống mới và ta muốn cho ngươi một lời khuyên vô giá đây. 

  • arrow
    arrow

    Có rất nhiều sự việc sẽ xảy ra trong cuộc sống này. Đôi khi có ai đó chẳng may xô vào ngươi: Cũng do nơi này tối tăm quá mà. Hoặc có thể là do tâm trạng của họ đang không vui lắm và họ có thể nói ra những lời khiến ngươi cảm thấy tổn thương. Dù sao thì phần lớn người dân ở đây đều xấu cả.  
    Trong mọi hoàn cảnh, ngươi đều phải trừng phạt họ! Ngươi hãy đáp trả gấp đôi, gấp ba cho ta để nó chừa thói xấu đó đi…”

    Con quái vật bí ẩn tiếp tục nói một cách hăng say.

    Tiểu Liên Hoa lo sợ: “Lẽ nào mình nên làm vậy chăng? Nếu không làm vậy thì sao mà sống sót nổi ở nơi đáng sợ thế này chứ? Nhưng Tiểu Liên Hoa bỗng nhớ lại lời dặn dò của Đại Bạch Liên Hoa và nhận ra rằng: “Nếu mình nghe lời con quái vật này, mình sẽ mãi không thoát ra khỏi nơi bẩn thỉu này và cũng sẽ trở nên đáng sợ như bọn họ thôi!” 

  • arrow
    arrow

    Con quái vật chậm rãi tiến tới gần.

    Chỉ cần Tiểu Liên Hoa nhận một lời khuyên của con quái vật này thôi, nó sẽ có lý do để cắn Tiểu Liên Hoa một phát vì ở thế giới dơ bẩn này, không ai cho không ai cái gì, kể cả lời khuyên. Điều này có nghĩa là Tiểu Liên Hoa không còn cơ hội trở về nhà ở Hồ Thần Kỳ nữa.

    “Trong mọi hoàn cảnh đều có lối thoát! Trong bất kỳ tình huống nào đều có lối thoát!” Tiểu Liên Hoa lẩm nhẩm.

    Nó bỗng nhớ tới ba báu vật của mình mà Đại Bạch Liên Hoa đã dặn dò:  

  • arrow
    arrow

    “Các con phải luôn nhớ rằng trong mình có ba báu vật quý giá tỏa sáng là 

    zhen

    CHÂN

    shan

    THIỆN

    ren

    NHẪN

    Khi tới lúc cần, 3 báu vật này sẽ giúp các con”. Và điều kỳ diệu đã đến!

    Ngay khi Tiểu Liên Hoa từ chối những lời khuyên xấu xa từ con quái vật, thì chùm ánh sáng óng ánh bao bọc lấy chữ THIỆN hiện ra như một ngôi sao sáng tỏa khắp chung quanh. Tiểu Liên Hoa vừa kịp nhìn thấy tên của con quái vật ở sau lưng nó là “Ác”.

    Đột nhiên, một luồng lực rất mạnh giống như chiếc đu quay khổng lồ đẩy Tiểu Liên Hoa lên trên.  

  • arrow
    arrow

    Khi ánh sáng dần dần biến mất, bao trùm xung quanh là một thế giới hoàn toàn khác. Thế giới đen tối mù mịt kia giờ đã chìm xuống phía dưới, mà hiện tại mọi thứ chuyển sang màu xám.

    Mọi thứ xung quanh sáng hơn và dễ thở hơn chút.

    Tiểu Liên Hoa nhìn nhìn xung quanh và nhận ra: “Ôi, mình đã có 2 cánh hoa rồi! Ui chao! Mình thực sự trở thành một bông hoa sen rồi!”

    Nhưng không nên vui mừng quá sớm đâu Hạt Sen Nhỏ…  

  • arrow
    arrow

    Trong bóng tối, một con cóc trơn nhớt dần tiến tới gần.  
    Nó rón rén nhảy lại gần với đôi chân có chiếc màng khổng lồ và lẩm bẩm: “Chào mừng ngươi tới thế giới của ta. Luật lệ của chúng ta ở nơi này rất đơn giản. Mỗi người đều tự lo lấy thân, không ai cần giúp ai hết. Mỗi người chỉ cần bảo vệ lợi ích cá nhân của mình là được rồi, không cần quan tâm tới bất kì điều gì hết.Và tất nhiên ngươi có thể nói dối. Khi ngươi làm điều gì xấu, hãy đổ lỗi cho người khác. Nếu có gì ngon muốn chia sẻ cho người khác, hãy làm như này nhé: Mình lấy năm phần, người khác chỉ được một phần thôi.”

    Tiểu Liên Hoa mở to mắt kinh ngạc nhìn con cóc đang nói những điều thật kỳ lạ. Những điều này trái ngược hoàn toàn so với những gì Đại Bạch Liên Hoa đã dạy ở Hồ Thần Kỳ. 

  • arrow
    arrow

    May thay, lần này Tiểu Liên Hoa nhớ ra ba báu vật nhanh hơn lần trước, bởi vì Tiểu Liên Hoa không hề muốn ở lại Thế Giới Màu Xám này với những luật lệ đó.

    Ngay lúc đó, chữ CHÂN tỏa sáng và bao bọc lấy Tiểu Liên Hoa và đẩy Tiểu Liên Hoa lên phía trên. Lúc này Tiểu Liên Hoa đã kịp đọc được tên ở trên lưng của con cóc kia là “Dối Trá”.

    Lần này Tiểu Liên Hoa lại rơi vào một thế giới khác — Thế Giới U Tối. Nhưng lần này nó đã có thể bay lượn vui vẻ cùng với 6 cánh hoa của mình!

    Đúng rồi, số lượng cánh hoa sen của Tiểu Liên Hoa giờ đây đã nhiều gấp 3 lần bởi vì mỗi lần vượt qua thử thách, nó sẽ mạnh mẽ và cứng cáp hơn. Và Tiểu Liên Hoa cũng bắt đầu nhìn thấy tia sáng mặt trời chiếu xuống mặt nước.

    Nhưng Tiểu Liên Hoa vẫn còn nhiều thử thách cần vượt qua. 

  • arrow
    arrow

    Lần này là một con sâu ghê rợn trông giống như một con rắn to xuất hiện đằng xa. Nó dần dần tiến về phía Tiểu Liên Hoa, nhìn ngó, dò xét như là muốn tìm điểm yếu của Tiểu Liên Hoa vậy. Tuy rằng con sâu này không mạnh bằng những loài sinh vật ở thế giới khác, nhưng nó lại ranh mãnh hơn.

    Nó nói chuyện với giọng điệu xảo quyệt: “Ngươi thật may mắn đấy, Tiểu Liên Hoa, giờ ngươi đã thực sự trở thành một bông hoa sen nhỏ rồi. Trong thế giới yên bình này của ta, không có gió và không quá tối tăm. Luật lệ của chúng ta cũng rất đơn giản và dễ hiểu thôi.

    Thứ nhất, nếu ngươi không muốn làm gì đó, thì đừng có làm, cũng không cần phải học hỏi hay bỏ công sức vào làm gì. Không cần phải tự rước lấy khó khăn làm gì.

    Thứ hai, chúng ta không cần bạn bè gì hết. Bởi vì nếu ngươi có bạn, thì ngươi sẽ phải chịu đựng khi họ không vui hay phải giúp đỡ họ khi họ gặp khó khăn. 

  • arrow
    arrow

    Thứ ba, nếu ai đó nói những điều khó nghe thì cũng đừng chịu đựng, ngươi có thể đáp trả lại bằng những điều xấu xa nhất mà ngươi đang nghĩ trong đầu…”

    “Hiển nhiên, không cần cố gắng, không cần làm gì cả — điều này nghe có vẻ hấp dẫn đấy… Nhưng rồi sao? Mình sẽ chẳng bao giờ học thêm được cái gì mới hết. Hơn nữa, mình sẽ không có bạn bè gì hết. Điều này thật khủng khiếp! Không, không, không thể như vậy được!” Tiểu Liên Hoa thầm nghĩ, “Mình có thể thoát khỏi thế giới u ám và nhạt nhẽo này!”.

    Báu vật thứ ba ở đó sẵn sàng giúp đỡ Tiểu Liên Hoa.  
    Ngôi sao NHẪN nhanh chóng nở rộ và sáng bừng giống như một viên ngọc vậy. Viên ngọc sáng ấy bao bọc lấy Tiểu Liên Hoa và từ từ đẩy Tiểu Liên Hoa nổi lên trên. 

  • arrow
    arrow

    Con sâu kia tên là “Lười Biếng” nhanh chóng biến thành nhỏ xíu rồi biến mất ở thế giới bên dưới.

    Ánh sáng mặt trời ngày càng sáng hơn, mặt nước xung quanh cũng trong hơn. Tiểu Liên Hoa cũng ngày một cứng cáp hơn. Ngó sen ngày càng lớn nhanh hơn, vững chắc và tự tin hơn.

    Từ đây nhìn xuống, thế giới Màu Xám và Thế giới U Ám đã chìm sâu xuống dưới.

    Giờ đây, trời và nước như giao thoa với nhau vậy, không còn ngăn cách nữa.

    Tiểu Liên Hoa vươn lên khỏi mặt Hồ Thần Kỳ.  

  • arrow
    arrow

    “Tiểu Liên Hoa, mừng con đã về nhà!” Đó là giọng nói của Đại Bạch Liên Hoa.

    “Giờ thì con đã thực sự là một bông hoa sen mạnh mẽ và xinh đẹp rồi, con có thể giúp những người khác và góp phần làm đẹp thế giới với vẻ đẹp thuần khiết của mình”.

    Tiểu Liên Hoa ngắm nhìn hình bóng của mình trên mặt hồ… Nó thấy mình đã trở thành một bông hoa sen xinh đẹp với những cánh hoa trong suốt, lấp lánh như pha lê vậy.

    Xung quanh hồ nước, ngày càng có thêm nhiều hoa sen mới nở. Mỗi một bông sen đều có một hành trình riêng và giờ đây đều đang khoe vẻ đẹp của riêng mình. Nếu nhìn thật kỹ, chúng ta có thể thấy vẻ mặt tràn đầy hy vọng của họ như thể muốn nói rằng:

    “Hãy đi cho thật tốt con đường của mình nhé”! 

arrow
book
Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc xa xôi nọ, sự yên lặng là âm thanh mỹ diệu nhất, còn không khí thì ngọt ngào hơn cả mật ong. Đây là nơi có một Hồ Nước Thần Kỳ rộng lớn.

Mỗi buổi sớm, từ mặt hồ trong xanh, những thân sen vươn mình lên giúp các đóa sen mới nở đón chào thế giới và bạn bè xung quanh.

Mỗi bông sen mang lại trong mình một vẻ đẹp riêng: Có bông màu trắng, bông màu hồng, bông màu đỏ và cả màu xanh nữa. Hồ Nước Thần Kỳ cũng giúp các bông hoa xinh đẹp khoe sắc trên mặt hồ tươi mát.

Một ngày nọ, có một câu chuyện kì diệu xảy ra trên Hồ Thần Kỳ…
Khi những hạt sen nhỏ đã đủ lớn, Đại Bạch Liên Hoa gọi các con lại và nói:

“Các con thân yêu, các con đã thực sự lớn rồi, đã tới lúc tự bước đi rồi. Phía trước các con là một hành trình đầy khó khăn và nguy hiểm. Sau khi vượt qua những thử thách này, các con đều sẽ trở nên tuyệt vời như những thần dân trong thế giới của chúng ta vậy. Nhưng để đi hết chặng đường và trở về nhà, các con phải nghe kỹ lời dặn dò của ta. Đây là điều được truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác.”

Các hạt sen chăm chú lắng nghe.
“Trong mỗi con đều có Ba Báu Vật Vô Giá! Bất cứ khi nào gặp nguy hiểm, hãy nhớ tới Ba Báu Vật này và các con sẽ vượt qua được thử thách. Trong cuốn cổ thư bí ẩn, ba báu vật này được lưu lại bằng các biểu tượng này


zhen

CHÂN

shan

THIỆN

ren

NHẪN

Ba báu vật này có thể giúp các con vượt qua bất kỳ hoàn cảnh nào. Hãy nhớ kỹ lời ta dặn…” Đại Bạch Liên Hoa tiếp tục căn dặn các Hạt Sen.

Cuối cùng ông nói: “Ta tin tất cả các con sẽ làm được, ta sẽ ở đây, trong Hồ Thần Kỳ này chờ đợi các con trở về.”
Buổi tối hôm đó, nhụy hoa nghiêng mình trên mặt nước và các hạt sen rải khắp mặt Hồ Thần Kỳ. Trong số đó, có một Hạt Sen nhanh nhẹn hơn những hạt sen khác. Nó luôn lấy làm lạ và thắc mắc:

“Tại sao Đại Bạch Liên Hoa lại nói rằng chuyến đi của mình sẽ rất khó khăn nhỉ? Tất cả dòng nước đều rất trong và thơm mát, đến cả mặt trời còn thấy rõ như vậy mà.” Lúc đó Tiểu Liên Hoa không hề biết rằng rơi xuống dưới đáy kia dễ dàng hơn rất nhiều so với ngoi lên trên mặt nước.

Khi Tiểu Liên Hoa ngày càng chìm sâu xuống dưới, nước cũng trở nên đục hơn, khi xuống dưới đáy hồ thì chỉ còn toàn bùn mà thôi. “Ôi, ôi, ôi!” Tiểu Liên Hoa thảng thốt kêu lên.

“Ở đây gần như chẳng thấy gì cả!” Nhưng Tiểu Liên Hoa tiếp tục rơi mãi sâu xuống dòng nước bẩn, không dừng lại được. Sợ hãi quá Tiểu Liên Hoa liền nhắm chặt mắt lại.
Sau một hồi, Tiểu Liên Hoa quyết định mở một mắt, rồi mở cả hai mắt nhưng vẫn không thể nhìn thấy gì xung quanh.
“A, giờ mình đi đâu đây? Nhà của mình ở đâu? Làm sao trở về được đây?”

Hình như có ai đó nghe được câu hỏi của Tiểu Liên Hoa. Đột nhiên, nó nghe thấy một tiếng nhai nhóp nhép đáng sợ. Có một thứ gì đó rất đen và dài đang tiến tới rất nhanh.

Ngay lập tức Tiểu Liên Hoa nhận ra đó là một sinh vật, giống như con cá sấu nước khổng lồ vậy, thân phủ đầy gai. Trên lưng con vật có tên của nó nhưng Tiểu Liên Hoa không thể đọc được.

“Tiểu Liên Hoa, ta đang đợi ngươi đấy. Giọng nói phát ra từ con quái vật. Phía trước ngươi là một cuộc sống mới và ta muốn cho ngươi một lời khuyên vô giá đây.
Có rất nhiều sự việc sẽ xảy ra trong cuộc sống này. Đôi khi có ai đó chẳng may xô vào ngươi: Cũng do nơi này tối tăm quá mà. Hoặc có thể là do tâm trạng của họ đang không vui lắm và họ có thể nói ra những lời khiến ngươi cảm thấy tổn thương. Dù sao thì phần lớn người dân ở đây đều xấu cả.
Trong mọi hoàn cảnh, ngươi đều phải trừng phạt họ! Ngươi hãy đáp trả gấp đôi, gấp ba cho ta để nó chừa thói xấu đó đi…”

Con quái vật bí ẩn tiếp tục nói một cách hăng say.

Tiểu Liên Hoa lo sợ: “Lẽ nào mình nên làm vậy chăng? Nếu không làm vậy thì sao mà sống sót nổi ở nơi đáng sợ thế này chứ? Nhưng Tiểu Liên Hoa bỗng nhớ lại lời dặn dò của Đại Bạch Liên Hoa và nhận ra rằng: “Nếu mình nghe lời con quái vật này, mình sẽ mãi không thoát ra khỏi nơi bẩn thỉu này và cũng sẽ trở nên đáng sợ như bọn họ thôi!”
Con quái vật chậm rãi tiến tới gần.

Chỉ cần Tiểu Liên Hoa nhận một lời khuyên của con quái vật này thôi, nó sẽ có lý do để cắn Tiểu Liên Hoa một phát vì ở thế giới dơ bẩn này, không ai cho không ai cái gì, kể cả lời khuyên. Điều này có nghĩa là Tiểu Liên Hoa không còn cơ hội trở về nhà ở Hồ Thần Kỳ nữa.

“Trong mọi hoàn cảnh đều có lối thoát! Trong bất kỳ tình huống nào đều có lối thoát!” Tiểu Liên Hoa lẩm nhẩm.

Nó bỗng nhớ tới ba báu vật của mình mà Đại Bạch Liên Hoa đã dặn dò:
“Các con phải luôn nhớ rằng trong mình có ba báu vật quý giá tỏa sáng là
zhen

CHÂN

shan

THIỆN

ren

NHẪN

Khi tới lúc cần, 3 báu vật này sẽ giúp các con”. Và điều kỳ diệu đã đến!

Ngay khi Tiểu Liên Hoa từ chối những lời khuyên xấu xa từ con quái vật, thì chùm ánh sáng óng ánh bao bọc lấy chữ THIỆN hiện ra như một ngôi sao sáng tỏa khắp chung quanh. Tiểu Liên Hoa vừa kịp nhìn thấy tên của con quái vật ở sau lưng nó là “Ác”.

Đột nhiên, một luồng lực rất mạnh giống như chiếc đu quay khổng lồ đẩy Tiểu Liên Hoa lên trên.
Khi ánh sáng dần dần biến mất, bao trùm xung quanh là một thế giới hoàn toàn khác. Thế giới đen tối mù mịt kia giờ đã chìm xuống phía dưới, mà hiện tại mọi thứ chuyển sang màu xám.

Mọi thứ xung quanh sáng hơn và dễ thở hơn chút.

Tiểu Liên Hoa nhìn nhìn xung quanh và nhận ra: “Ôi, mình đã có 2 cánh hoa rồi! Ui chao! Mình thực sự trở thành một bông hoa sen rồi!”

Nhưng không nên vui mừng quá sớm đâu Hạt Sen Nhỏ…
Trong bóng tối, một con cóc trơn nhớt dần tiến tới gần.
Nó rón rén nhảy lại gần với đôi chân có chiếc màng khổng lồ và lẩm bẩm: “Chào mừng ngươi tới thế giới của ta. Luật lệ của chúng ta ở nơi này rất đơn giản. Mỗi người đều tự lo lấy thân, không ai cần giúp ai hết. Mỗi người chỉ cần bảo vệ lợi ích cá nhân của mình là được rồi, không cần quan tâm tới bất kì điều gì hết.Và tất nhiên ngươi có thể nói dối. Khi ngươi làm điều gì xấu, hãy đổ lỗi cho người khác. Nếu có gì ngon muốn chia sẻ cho người khác, hãy làm như này nhé: Mình lấy năm phần, người khác chỉ được một phần thôi.”

Tiểu Liên Hoa mở to mắt kinh ngạc nhìn con cóc đang nói những điều thật kỳ lạ. Những điều này trái ngược hoàn toàn so với những gì Đại Bạch Liên Hoa đã dạy ở Hồ Thần Kỳ.
May thay, lần này Tiểu Liên Hoa nhớ ra ba báu vật nhanh hơn lần trước, bởi vì Tiểu Liên Hoa không hề muốn ở lại Thế Giới Màu Xám này với những luật lệ đó.

Ngay lúc đó, chữ CHÂN tỏa sáng và bao bọc lấy Tiểu Liên Hoa và đẩy Tiểu Liên Hoa lên phía trên. Lúc này Tiểu Liên Hoa đã kịp đọc được tên ở trên lưng của con cóc kia là “Dối Trá”.

Lần này Tiểu Liên Hoa lại rơi vào một thế giới khác — Thế Giới U Tối. Nhưng lần này nó đã có thể bay lượn vui vẻ cùng với 6 cánh hoa của mình!

Đúng rồi, số lượng cánh hoa sen của Tiểu Liên Hoa giờ đây đã nhiều gấp 3 lần bởi vì mỗi lần vượt qua thử thách, nó sẽ mạnh mẽ và cứng cáp hơn. Và Tiểu Liên Hoa cũng bắt đầu nhìn thấy tia sáng mặt trời chiếu xuống mặt nước.

Nhưng Tiểu Liên Hoa vẫn còn nhiều thử thách cần vượt qua.
Lần này là một con sâu ghê rợn trông giống như một con rắn to xuất hiện đằng xa. Nó dần dần tiến về phía Tiểu Liên Hoa, nhìn ngó, dò xét như là muốn tìm điểm yếu của Tiểu Liên Hoa vậy. Tuy rằng con sâu này không mạnh bằng những loài sinh vật ở thế giới khác, nhưng nó lại ranh mãnh hơn.

Nó nói chuyện với giọng điệu xảo quyệt: “Ngươi thật may mắn đấy, Tiểu Liên Hoa, giờ ngươi đã thực sự trở thành một bông hoa sen nhỏ rồi. Trong thế giới yên bình này của ta, không có gió và không quá tối tăm. Luật lệ của chúng ta cũng rất đơn giản và dễ hiểu thôi.

Thứ nhất, nếu ngươi không muốn làm gì đó, thì đừng có làm, cũng không cần phải học hỏi hay bỏ công sức vào làm gì. Không cần phải tự rước lấy khó khăn làm gì.

Thứ hai, chúng ta không cần bạn bè gì hết. Bởi vì nếu ngươi có bạn, thì ngươi sẽ phải chịu đựng khi họ không vui hay phải giúp đỡ họ khi họ gặp khó khăn.
Thứ ba, nếu ai đó nói những điều khó nghe thì cũng đừng chịu đựng, ngươi có thể đáp trả lại bằng những điều xấu xa nhất mà ngươi đang nghĩ trong đầu…”

“Hiển nhiên, không cần cố gắng, không cần làm gì cả — điều này nghe có vẻ hấp dẫn đấy… Nhưng rồi sao? Mình sẽ chẳng bao giờ học thêm được cái gì mới hết. Hơn nữa, mình sẽ không có bạn bè gì hết. Điều này thật khủng khiếp! Không, không, không thể như vậy được!” Tiểu Liên Hoa thầm nghĩ, “Mình có thể thoát khỏi thế giới u ám và nhạt nhẽo này!”.

Báu vật thứ ba ở đó sẵn sàng giúp đỡ Tiểu Liên Hoa.
Ngôi sao NHẪN nhanh chóng nở rộ và sáng bừng giống như một viên ngọc vậy. Viên ngọc sáng ấy bao bọc lấy Tiểu Liên Hoa và từ từ đẩy Tiểu Liên Hoa nổi lên trên.
Con sâu kia tên là “Lười Biếng” nhanh chóng biến thành nhỏ xíu rồi biến mất ở thế giới bên dưới.

Ánh sáng mặt trời ngày càng sáng hơn, mặt nước xung quanh cũng trong hơn. Tiểu Liên Hoa cũng ngày một cứng cáp hơn. Ngó sen ngày càng lớn nhanh hơn, vững chắc và tự tin hơn.

Từ đây nhìn xuống, thế giới Màu Xám và Thế giới U Ám đã chìm sâu xuống dưới.

Giờ đây, trời và nước như giao thoa với nhau vậy, không còn ngăn cách nữa.

Tiểu Liên Hoa vươn lên khỏi mặt Hồ Thần Kỳ.
“Tiểu Liên Hoa, mừng con đã về nhà!” Đó là giọng nói của Đại Bạch Liên Hoa.

“Giờ thì con đã thực sự là một bông hoa sen mạnh mẽ và xinh đẹp rồi, con có thể giúp những người khác và góp phần làm đẹp thế giới với vẻ đẹp thuần khiết của mình”.

Tiểu Liên Hoa ngắm nhìn hình bóng của mình trên mặt hồ… Nó thấy mình đã trở thành một bông hoa sen xinh đẹp với những cánh hoa trong suốt, lấp lánh như pha lê vậy.

Xung quanh hồ nước, ngày càng có thêm nhiều hoa sen mới nở. Mỗi một bông sen đều có một hành trình riêng và giờ đây đều đang khoe vẻ đẹp của riêng mình. Nếu nhìn thật kỹ, chúng ta có thể thấy vẻ mặt tràn đầy hy vọng của họ như thể muốn nói rằng:

“Hãy đi cho thật tốt con đường của mình nhé”!
arrow